Kiếp sau
Phan_16 end
Đó là những lời cuối cùng của cô. Đôi mắt Clara khép lại và khuôn mặt cô bình lặng trở lại. tim cô đập rất nhẹ. Jonathan thức trông cô suốt đêm. Anh ôm cô vào lòng và âu yếm ru cô. Hõi thở anh hòa với nhịp sống mong manh của Clara. Bình minh ló rạng, mỗi giờ trôi qua, thể trạng cô lại đuối dần. Jonathan đặt một chiếc hôn dài lên môi cô rồi đứng dậy. Trýớc khi rời khỏi phòng, anh quay lại thì thầm.
- Anh sẽ không để em ra đi, Clara ạ.
Khi cánh cửa khép lại, một dòng máu chảy ra từ cõ thể của Clara nhuốm màu ðỏ lên tấm khãn ðắp trên mình cô. Mái tóc dài của cô ôm lấy khuôn mặt thanh thản. Ánh sáng chiếu vào căn phòng đã hoàn thành nốt một bức tranh Thiếu nữ áo đỏ.
* * *
Peter hiện ra ở đầu hành lang, anh nắm lấy vai Jonathan và kéo bạn về phái máy bán nýớc tự ðộng. Anh nhét một ðồng xu vào khe và ấn nút cà phê ðặc.
- Cậu sẽ cần và tớ cũng thế. Anh vừa nói vừa ðýa chiếc cốc cho Jonathan.
- Tớ có cảm giác ðang sống một cõn ác mộng giữa ban ngày. Jonathan nói.
- Hy vọng mình gặp nhau trong đó vì chính tớ cũng thấy nhý vậy. Peter thở dài. Tớ ðã gọi điện ột người bạn ở phòng hình sự. Tớ sẽ gửi gấp cho cậu ấy bằng chuyển phát nhanh mẫu máu của Clara mà tớ lấy trộm của cô y tá. Cậu ấy sẽ cho những kỹ thuật viên hình sự giỏi nhất phụ trách vụ này, tớ thề với cậu là chúng ta sẽ lột da cái đồ rác rưởi đã gây nên sự thể này.
- Thế cậu kể gì cho anh bạn cảnh sát của cậu? Jonathan hỏi.
- Toàn bộ câu chuyện. Thậm chí tớ còn hứa sẽ gửi cho cậu ấy toàn bộ ghi chép của hai đứa mình cùng với cuốn sổ của Vladimir.
- Thế cậu ấy không muốn tống ngay cậu vào trại tâm thần sao?
- Đừng lo, Pilguez là chuyên gia về các hồ sõ kỳ lạ. Cách ðây vài nãm cậu ấy ðã kể cho tớ nghe một trong các vụ án của cậu ấy ở San Francisco, mà so với vụ ấy thì chuyện của chúng ta chỉ coi nhý chuyện thýờng ngày.
Jonathan nhún vai và tiến về phía cửa. trong lúc anh đi xa dần, Peter gọi với theo.
- Lát nữa tớ sẽ đi với cậu, đừng có quên đấy, và cho dù câu chuyện của hai ngýời có thể khiến tớ bị coi là ðiên, thì sau khi đã cứu sống được Clara, tớ sẽ là ngýời làm chứng ðấy.
* * *
Tất cả các ghế trong nhà thờ Saint Stephen đều đẫ chật kín. Giới thượng lưu Boston dường như đang hẹn nhau ở đâu đó dọc lối đi chính. hai chiếc xe cảnh sát đậu chắn lối vào phố Clark trong suốt thời gian cử hành hôn lễ. Peter đã ngồi vào chỗ bên phải Jonathan, vẻ mặt u ám. Nhạc lễ cử hành và toàn bộ cử tọa lặng lẽ quay lại. Anna kéo đuôi váy lướt thướt đi về phía gian giữa của nhà thờ trong vòng tay mẹ cô và cũng là ngýời làm chứng cho cô. Hôn lễ sẽ bắt ðầu vào lúc 11 giờ sáng. Ngồi xuống bên trái con mình, Alíce nở nụ cýời với Peter, trông mụ thật hớn hở.
* * *
Giáo sý Moore býớc vào phòng của Clara. Ông đến bên giýờng và ðặt tay lên trán cô. Nhiệt ðộ không ngừng tãng lên. Ông ngồi ghé xuống giýờng và thở dài buồn bã. Giáo sý với một chiếc khãn giấy trên bàn và lau dòng máu đang rỉ ra từ mũi cô. Ông đứng lên chỉnh lại tốc độ của dịch truyền. Đôi vai trĩu xuống, giáo sư bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cánh cửa lại sau lýng. Clara mở mắt, cô rên lên khe khẽ rồi lại chìm vào cõn mê.
* * *
Hôn lễ đã bắt đầu được nửa giờ và vị linh mục chuẩn bị yêu cầu cô dâu chú rể đọc lời nguyện ước của mình. Ông cúi về phía Anna và nở nụ cýời ðộ lýợng. nhýng cô không nhìn ông. Đôi mắt giàn giụa nýớc, cô nhìn chăm chăm vào mặt mẹ mình.
- Hãy tha lỗi cho con, cô thì thầm.
Cô hýớng ánh mắt về phía Jonathan và nắm lấy tay anh.
- Anh sẽ không thể làm ðýợc gì cho cô ấy nữa, Jonathan, nhýng anh còn có thể làm được một điều cho cả hai người.
- Em nói gì vậy?
- Anh hiểu rất rõ mà, hãy rời khỏi đây trước khi mọi chuyện trở nên quá muộn. Anh không thể cứu được cô ấy nữa nhưng anh vẫn có thể quay về bên cô ấy, hãy đi đi.
Cả nhà thờ rung lên trong tiếng thét điên cuồng của Alice Walton khi Jonathan và Peter lao nhanh trên lối ra. Vị linh mục đứng sững người, hai cánh tay đung đưa, cả gian phòng bật dậy khi hai ngýời chạy qua những cánh cửa lớn. Từ bậc thềm cửa, Peter gọi viên cảnh sát đang đứng dựa lưng vào thành xe.
- Tôi đang thực hiện công vụ bí mật theo lệnh của thanh tra Pilguez ở phòng hình sự San Francisco, anh có thể kiểm tra điều này trên đường đi, đây là chuyện liên quan tới sự sống chết, hãy đưa ngay chúng tôi tới bệnh viện Memorial Boston.
Hai người bạn không nói với nhau một lời nào suốt dọc đường. Tiếng còi xe cảnh sát nhý dẹp lối cho con ðýờng mở ra trýớc mắt họ. Jonathan tựa ðầu vào kính xe, ðôi mắt nhòa mờ, anh nhìn những chiếc cần cẩu trên bến cảng đang trôi về phía xa xa. Peter choàng tay qua vai bạn siết chặt.
Khi họ tới trýớc cửa phòng Clara, Jonathan quay nhìn ngýời bạn thân nhất của mình hồi lâu.
- Cậu có thể hứa với tớ một điều không, Peter?
- Bất cứ điều gì cậu muốn!
- Cho dù có mất bao nhiêu thời gian đi nữa thì cậu cũng phải trả lại công bằng cho Vladimir. Hãy thề với tớ rằng cho dù có xảy ra điều gì, cậu sẽ đi đến cùng, đó cũng là điều Clara mong muốn.
- Tớ thề với cậu! chúng ta sẽ cùng nhau làm điều đó. Tớ sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
- Cậu sẽ phải thực hiện điều đó một mình, anh bạn thân mến ạ. Tớ không thể làm được nữa rồi.
Jonathan nhẹ nhàng mở cửa phòng. Trong bóng tối, Clara thở rất yếu ớt.
- Cậu muốn rời khỏi Boston ý? Peter hỏi.
- Có thể nói nhý vậy.
- Thế cậu ðịnh ði ðâu?
Jonathan ôm choàng bạn trong vòng tay.
- Tớ cũng vậy, tớ cũng có một lời hứa, cậu biết không? Tớ sẽ đưa Clara đi dạo dọc bờ sông...trong kiếp sau.
Anh bước vào phòng và đóng cửa lại. Peter nghe thấy tiếng chìa khóa quay trong ổ.
- Jonathan cậu làm gì vậy? Peter lo lắng hỏi.
Anh đập dồn dập vào cửa, nhýng bạn anh không hề trả lời.
Jonathan ngồi xuống giýờng bên Clara. Anh cởi áo vest và kéo ống tay áo sõ mi lên cao. Anh rút kim ra khỏi túi dịch truyền rồi chọc nó vào cánh tay mình, nối hai cõ thể họ lại với nhau. Khi anh nằm xuống bên cạnh cô, máu Clara đã bắt đầu chảy vào các tĩnh mạch của anh. Anh vuốt gò má nhợt nhạt của Clara và ghé miệng vào gần tai cô.
- Anh yêu em, anh không biết làm thế nào để hết yêu em. Anh chẳng biết vì sao và để làm gì. Anh yêu em nhý vậy vì anh chẳng biết được điều gì khác. Nõi nào không có em, nõi ðó cũng chẳng có anh.
Jonathan ðặt ðôi môi mình lên môi Clara và lần cuối cùng trong đời, tất cả mọi thứ như quay cuồng trong mắt anh.
* * *
Trời vừa mới chớm thu. Peter thả bộ một mình trên con đường lát gạch trong khu chợ không mái che. Chuông di động của anh vang lên.
- Tớ đây, một giọng nói vang lên, tóm được nó rồi. tớ hứa với cậu tìm các chuyên gia giỏi nhất nýớc và tớ ðã giữ lời. họ đã tìm ra chất độc. tớ đã có lời khai của ngýời phục vụ quầy, anh ta ðã nhận ra mụ Walton. Điều thú vị nhất tớ dành cho phần cuối, chính con gái của mụ cũng đứng ra làm chứng. mụ ta sẽ không bao giờ được ra khỏi nhà tù. Cậu sẽ tới San Francisco trong một ngày gần đây chứ? Natalia rất vui mừng được gặp cậu, Pilguez nói thêm.
- Tớ hứa, trýớc Noel nhé.
- Cậu ðịnh làm gì với các bức tranh?
- Tớ cũng sẽ thực hiện một lời hứa!
- Dù sao thì tớ cũng phải nói với cậu một điều, nhưng tớ thề là tớ sẽ không bao giờ nói cho ai khác biết nữa. theo đúng yêu cầu của cậu, tớ đã so sánh mẫu phân tích ADN trong hồ sõ cậu gửi với ADN của cô gái bị đầu độc.
Peter dừng býớc, anh nín thở.
- Phòng thí nghiệm cam đoan hai mẫu máu có mối liên hệ trực tiếp với nhau. Nói cách khác, máu trên bức tranh là máu của cha cô gái. Nhýng cậu thấy ðấy, với những mốc thời gian mà cậu cung cấp cho tớ, ðiều này là không thể.
Peter tắt ðiện thoại. Hai mắt giàn giụa nýớc, anh ngýớc lên trời và bật tiếng khóc vui sýớng.
- Tớ nhớ cậu quá, Jonathan. Tớ nhớ cả hai ngýời.
Rồi anh ðút hai tay vào túi và tiếp tục býớc. vừa ði dọc theo bờ sông anh vừa mỉm cýời.
Về ðến nhà, Peter gặp Jenkins ðang chờ anh dýới mái hiên với hai chiếc va li ðặt dýới chân.
- Mọi chuyện ổn cả chứ, Jenkins? Peter hỏi.
- Tôi không biết làm gì để cảm ơn ông đã tặng chuyến du lịch này cho tôi. Suốt đời tôi chỉ mơ có ngày được đến London. Đây là món quà tuyệt vời nhất tôi từng được nhận.
- Thế ông đã cất kỹ địa chỉ và số điện thoại mà tôi đưa chưa?
Jenkins gật đầu.
- Vậy thì hãy lên đường đi, Jenkins thân mến!
Rồi Peter vừa mỉm cười vừa bước vào tòa nhà Stapledon trong khi Jenkins đưa tay vẫy chào anh và býớc lên chiếc taxi ðýa ông tới sân bay.
Chương 12 (End)
Saint Pétersbourg rất nhiều năm sau…
Một ngày sắp kết thúc, trong vài phút nữa bảo tàng Ermitage sẽ đóng cửa. những khách tham quan trong gian phòng “ Vladimir Radskin” tiến dần về phía lối ra. Một người bảo vệ kín đáo ra hiệu cho đồng nghiệp. Hai người đàn ông mặc đồng phục khẽ khàng tiến về phía một đôi nam nữ đang chuẩn bị rời khỏi căn phòng. Khi thấy hoàn cảnh khá thích hợp, họ áp sát hai bên chàng trai và cô gái và yêu cầu hai người đi theo họ và đừng hỏi han gì. Trước sự thuyết phục rất nhã nhặn của các nhân viên an ninh, hai người khách du lịch, mặc dù không hiểu người ta muốn gì ở mình, vẫn đồng ý đi theo họ. Hai người được đưa vào một dãy hành lang dài và đi qua cánh cửa đóng kín. Sau khi đi lên cầu thang phụ và buộc phải tìm cách che giấu nỗi lo ngại mỗi lúc một tăng dần, họ đã vào rất sâu bên trong tòa nhà và được đưa đến một phòng làm việc khá rộng. đôi bạn được mời ngồi quanh một chiếc bàn họp. Có người sẽ đến gặp họ ngay. Một người đàn ông khoảng chừng 50 tuổi mặc ple sang trọng bước vào và ngồi đối diện với họ. Ông ta đặt một bộ hồ sơ trước mặt và vừa lật bộ hồ sơ xem nhiều lần vừa đưa mắt nhìn cặp thanh niên.
- Tôi phải thú thật là tôi vô cùng sửng sốt. ông nói tiếng Anh bằng giọng lơ lớ.
- Tôi có thể biết các ông đang muốn gì được không? Chàng trai hỏi.
- Đây là lần thứ ba trong tuần vừa rồi các vị tới chiêm ngưỡng các tác phẩm của Vladimir Radskin.
- Chúng tôi rất ngưỡng mộ danh họa này. Cô gái trả lời.
Youri Egorov tự giới thiệu về mình. Ông là quản đốc trưởng của bảo tàng Ermitage và ông rất hân hạnh được đón tiếp hai người tới thăm bảo tàng.
- Bức tranh mà anh chị đã ngắm cả buổi chiều hôm nay được đặt tên là Thiếu nữ áo đỏ. Bức tranh này đã được trở về nguyên trạng nhờ công việc phục chế rất vất vả do một chuyên gia đấu giá người Mỹ đảm trách. Chính ông ta là người đã tặng cho bảo tàng này năm bức tranh của Radskin hiên vẫn đang được trưng bày tại đây. Bộ sưu tập ấy có thể nói là vô giá và lẽ ra sẽ không bao giờ chúng tôi có thể sở hữu một báu vật lớn như vậy. song chính nhờ người bảo trợ hảo tâm này mà nhà danh họa lớn của nước Nga có thể thể trở về Tổ Quốc sau bao năm lưu lạc. Để đổi lại món quà lớn này cho đất nước chúng tôi, bảo tàng Ermitage đã cam kết với nhà bảo trợ thực hiện một lời hứa đặc biệt. người tiền nhiệm của tôi trước khi nghỉ hưu cách đây vài năm đã giao lại cho tôi trọng trách thi hành nhiệm vụ này.
- Nhiệm vụ gì vậy? Đôi trai gái đồng thanh hỏi.
Ông quản đốc khẽ ho vào lòng bàn tay trước khi tiếp tục.
Ngài Peter Gwel đã bắt chúng tôi phải hứa nếu như một ngày nào đó có một phụ nữ có khuôn mặt giống một cách kỳ lạ khuôn mặtThiếu nữ áo đỏ tới xem tranh , thì chúng tôi có bổn phận trao cho người đàn ông đi cùng cô ta một lá thư do chính tay ngài viết. Chúng tôi đã quan sát cô rất lâu, thưa cô, và tôi nghĩ rằng đã đến lúc chúng tôi phải thực hiện lời hứa của mình.
Ông quản đốc mở tập hồ sơ và trao một phong bì cho đôi thanh niên. Chàng trai mở phong bì ra. Vừa đọc bức thư lấy ra từ bên trong, anh vừa đứng lên đi đi lại lại trong căn phòng. Đọc xong bức thư, anh gấp tờ giấy lại và lặng lẽ cất nó vào trong túi áo vest. Rồi anh chắp tay sau lưng, nheo đôi mắt và mỉm cười…từ đó trở đi, nụ cười không bao giờ tắt trên môi anh…
HẾT
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian